Nửa Thời Gian Ấm Áp
Phan_19
Ngụy Đồng cố tình nói lớn tiếng, các sinh viên khác ở mấy phòng kế bên cũng có thể nghe được, chẳng ai nói gì. Hai nữ sinh kia cúi đầu xấu hổ, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.
Ngụy Đồng “rầm” một tiếng đóng cửa phòng, khóa trái lại, nói với Ngô Thiến Thiến: “Thật nhìn không ra, cậu lại có khí thế như vậy.”
Ngô Thiến Thiến nghiêm mặt, nhặt bàn chải lên, không nói tiếng nào trở vào phòng vệ sinh.
Lưu Hân Huy nói: “Hiểu Thần, cậu đừng buồn, Triệu Lịch thích Thẩm Hầu, năm thứ hai có tỏ tình với cậu ấy, nhưng lại bị Thẩm Hầu từ chối, nó cố ý đến khinh bỉ cậu.”
Nhan Hiểu Thần kéo rèm ra, cười nói: “Có các cậu giúp mình, làm sao mình bị người ta coi khinh được? Mình không sao, Thiến Thiến, cảm ơn cậu!”
Mặt của Ngô Thiến Thiến không một chút thay đổi, dùng sức đánh mạnh bàn chải, không nói gì.
Lưu Hân Huy nói: “Đúng vậy, chỉ cần bản thân cậu thấy không có gì là tốt rồi, giống như trước đây vậy. Hiểu Thần, cố gắng lên!” Mặt của Lưu Hân Huy phồng lên cương quyết, dùng lực nắm chặt tay thành quyền giơ giơ ra.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Mình biết rồi!”
Kéo rèm lại một lần nữa, chút tươi cười của Nhan Hiểu Thần biến mất. Không thể giống như trước kia được nữa rồi, ít nhất là trong mấy dịp tụ tập hội nhóm về sau, chắc chắn sẽ không còn ai chủ động mời rủ cô và Thẩm Hầu, mà cô và Thẩm Hầu chỉ sợ sẽ không tham gia. Hơn 1 giờ chiều ngày thứ hai thì Thẩm Hầu tới đón Nhan Hiểu Thần.
Mới có một tuần không gặp nhau, nhưng một tuần này trôi qua trong lo lắng sợ hãi, Thẩm Hầu cảm thấy Nhan Hiểu Thần tiều tụy, Nhan Hiểu Thần cũng thấy được Thẩm Hầu xanh xao, hai người đều nảy sinh một loại cảm giác xa cách lâu ngày, nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cả hai đứng trầm mặc một lúc, Thẩm Hầu nắm chặt tay Nhan Hiểu Thần, nói: “Đi thôi!”
Hai người nắm tay nhau ra khỏi ký túc xá, có lẽ bởi vì tối qua náo động đã đủ, không có bạn học nào mở miệng lắm điều mà hỏi gì nữa, nhưng ánh mắt so với mấy lời mỉa mai châm chọc càng gây tổn thương hơn. Cho dù là tia nhìn thương xót đồng tình, hay sung sướng thấy kẻ gặp họa, tất cả đều từng giây từng phút nhắc nhở Nhan Hiểu Thần, từ nay về sau, cô cùng bọn họ đã không phải là người ở cùng một thế giới.
Nhan Hiểu Thần hơi cúi đầu, tránh né ánh mắt của mọi người, Thẩm Hầu càng thẳng lưng hơn bình thường, hắn mỉm cười, nắm tay Nhan Hiểu Thần, ngẩng đầu mà bước đi qua ánh mắt tọc mạch của mấy đứa bạn. Thẩm Hầu biết hắn tỏ vẻ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng hắn muốn chứng minh cho bọn họ thấy, mọi việc đều chẳng có gì thay đổi!
Đến cổng trường, Thẩm Hầu ngoắc gọi một chiếc taxi. Khi hai người đã lên xe, hắn nói với Nhan Hiểu Thần: “Công việc em không cần phải lo nữa, tuần tới có thể đi làm, tiền lương đúng là không được cao lắm, một tháng khoảng 3800 đồng, nếu làm tốt, về sau sẽ được tăng lương.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Tốt đó.”
Thẩm Hầu biết hai chữ “Tốt đó” của Nhan Hiểu Thần là chân thành, nhưng chính hắn không biết làm thế nào mà tiếp nhận. Công việc trước kia của Nhan Hiểu Thần, lương tạm thời cũng đã có 300 ngàn đồng, nếu công ty làm ăn khấm khá, đến cuối năm còn có thêm tiền thưởng, 7 8 trăm ngàn là không thành vấn đề. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể làm như vậy, tìm công việc lương cao, hắn cũng có thể giúp cô tìm được, nhưng chắc chắn cô sẽ không nhận.
Taxi dừng lại trước một khu chung cư nhỏ, Nhan Hiểu Thần xuống xe, vừa đoán xem Thẩm Hầu đưa cô đến đây làm gì, vừa đi theo Thẩm Hầu vào trong.
Thẩm Hầu nói: “Buổi tối trong ký túc xá không những khóa cổng sớm, mà còn tắt đèn sớm, hồi năm nhất anh rất thích chơi game, để cho tiện việc chơi game cùng với mấy đứa bạn tụ tập, anh ra đây thuê căn hộ này, hợp đồng thuê một năm, nay còn 8 tháng nữa mới hết hạn.”
Thẩm Hầu dẫn Nhan Hiểu Thần đến căn hộ của hắn, là một căn phòng đôi. Nó không lớn lắm, nhưng sắp xếp khá hợp lý, đầy đủ ánh sáng, có hai phòng, một phòng rất rộng, một phòng khác thì nhỏ hơn nhiều, vừa đủ kê một chiếc giường đơn, một cái bàn nhỏ có giá sách cùng một ngăn tủ quần áo. Đoán chừng sáng nay Thẩm Hầu đã có quét dọn vệ sinh qua một lần, trong phòng không có một hạt bụi, còn nghe thoang thoảng mùi nước sát trùng.
“Em muốn đi ra ngoài thuê phòng ở, nhất định cũng thuê một phòng đôi, một người ở phòng đơn thì quá mắc, phòng đôi thì có thể ở ghép thêm một người, cùng chia một nửa tiền nhà, thuận lợi hơn nhiều.” Thẩm Hầu có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng Nhan Hiểu Thần, “Anh nghĩ…Dù sao em cũng muốn tìm phòng cho thuê có người ở cùng, chi bằng chúng ta cùng thuê.”
Nhan Hiểu Thần không trả lời hắn ngay mà nhìn qua căn phòng nhỏ, quả nhiên có chút gì đó cảm giác nữ tính ấm áp, đúng là Thẩm Hầu đã có ý định dành căn phòng này cho cô.
Thẩm Hầu nói: “Em yên tâm, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không làm gì cả, em sẽ tuyệt đối an toàn! Nếu không anh đổi cái khóa phòng tốt hơn một chút nhé?”
Nhan Hiểu Thần xì một tiếng cười rộ lên, liếc mắt nhìn hắn, trêu chọc hỏi: “Chẳng lẽ nửa đêm anh biến thành người sói?”
Thẩm Hầu thở phào nhẹ nhỏm, cũng bắt đầu cười, không khí buồn chán giữa hai người vơi đi vài phần. Thẩm Hầu khôi phục lại phong cách như cũ, bá đạo cợt nhả nói: “Tiểu Tiểu, cứ quyết định vậy đi! Anh rất ghét phiền toái, nên tiền thuê nhà nửa năm trả một lần, giờ tiền thuê còn đến 8 tháng, mặc kệ em có ở hay không, anh cũng đã thanh toán tiền nhà rồi, em chuyển vào đây thì ở căn phòng nhỏ kia, một tháng đưa cho anh 1000 đồng, nếu mỗi ngày làm cơm cho anh ăn, tiền thuê sẽ giảm xuống.”
Nhan Hiểu Thần đã quen với phong cách của hắn, cô đi một vòng căn phòng, hài lòng gật đầu, cười nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi.”
Thẩm Hầu như trút được gánh nặng, nhịn không được đến ôm Nhan Hiểu Thần vào lòng. Kỳ thật trước kia hắn có nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp, hai người sẽ thuê phòng ở chung, khi đó mọi chuyện sẽ rất hợp lý, khẳng định nói một tiếng với Nhan Hiểu Thần là được. Nhưng mọi chuyện xảy ra làm cho hôm nay hắn khó mở miệng, sợ Nhan Hiểu Thần đi tìm chủ nhà tra hỏi tiền thuê, rồi sợ cô ngại vì biết hắn giúp cô chuyện tiền bạc, nhưng Nhan Hiểu Thần lại không hỏi gì cả, cô đem lòng tự ti kêu ngạo của mình dằn xuống, giúp hắn có cơ hội bù đắp lại lỗi lầm, làm cho hắn không đến mức phải áy náy hành hạ mỗi đêm mà ngủ không được ngon giấc.
Nhan Hiểu Thần cũng nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Hầu, cô muốn buông ra, nhưng Thẩm Hầu lại không nhịn được càng lúc càng dùng sức, siết chặt cô vào trong ngực mình. Hắn ước muốn có thể dùng lồng ngực của mình làm nơi nương tựa, che chắn cho cô trước mọi phong ba bão táp, rất nhiều lời xin lỗi muốn nói đều không nói ra được bởi vì quá vô dụng; rất nhiều câu hứa hẹn muốn thốt ra nhưng đều không thành câu bởi vì quá giả dối. Qua từng đêm tối, nếm trải từng cái khó chịu, dằn vặt, áy náy đến mức không thể ngủ được, hắn đã lần này đến lần khác thề với chính mình, hắn nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ vì cô mà sẵn sàng che nắng che mưa, khiến cho cô mãi mãi hạnh phúc.
Hai người đã thống nhất quyết định cùng nhau thuê phòng ở chung, ngay lập tức trở về ký túc xá lấy hành lý. Ngụy Đồng, Lưu Hân Huy đều không có trong phòng, đúng lúc đỡ phải xấu hổ giải thích. Tuy rằng đây không phải là cách chia tay tạm biệt bạn bè như Nhan Hiểu Thần mong muốn, nhưng với tình hình trước mắt, làm như vậy là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người. Khi đã rời khỏi ký túc xá, Nhan Hiểu Thần mới đăng blog báo tin cho các cô gái cùng phòng biết, rằng cô đã tìm được một phòng ở tốt, đã chuyển ra ký túc xá rồi.
Chỉ một lúc sau, tin blog của Ngụy Đồng liền đến: “Chúc mừng cậu! Chờ khi nào tình hình yên ổn, mình sẽ đến thăm cậu, có chuyện gì cần giúp, nhất định đừng quên tìm mình nhé.”
Nhan Hiểu Thần trả lời blog của Ngụy Đồng xong thì blog của Lưu Hân Huy cũng đến, mấy cái hình đại diện Kawaii Anime (9.3) hiện ra cùng với mấy câu: “Hai ngày nữa, mình cũng muốn đi, trở về quê của mình, bắt đầu sẽ không có sợ hãi, cũng không có vui mừng vì được sống yên ổn tốt đẹp. Cùng phòng 4 năm, mình vẫn rất nể phục cậu chăm chỉ cố gắng, con người mình không có đức tính cứng cỏi và dũng cảm như cậu. Cậu là người sẵn sàng nghênh đón gió mưa bão táp, mình là kẻ ẩn nấp trong vòng tay che chở của gia đình. Hai chúng ta đã lựa chọn hai còn đường tương lai khác nhau, không biết bao giờ mới gặp lại, nhưng mình sẽ mãi mãi nhớ rõ, cậu là bạn học, bạn cùng phòng, bạn thân của mình, mình không giúp gì được cho cậu, chỉ có thể chúc phúc cho cuộc sống của cậu sau này, mưa gió qua đi, ắt sẽ có cầu vồng.”
(9.3) Kawaii Anime: Là những hình ảnh thể hiện cảm xúc từ những nhân vật trong các bộ phim hoạt hình của Nhật, Kawaii còn có nghĩa là “cute”, dể thương.
Nhan Hiểu Thần không nghĩ là Lưu Hân Huy sẽ gửi cho cô mấy câu dài như vậy, rất cảm động, cô cũng viết mấy câu trả lời thật dài gửi cho Lưu Hân Huy, chúc cô luôn vui vẻ hạnh phúc.
Một lát sau nữa, tin nhắn của Ngô Thiến Thiến cũng từ từ tới, vô cùng ngắn gọn, “Ừ, mọi việc thuận lợi nhé.”
Tin nhắn này là mấy lời kết cụt ngủn, không thể phát sinh câu trả lời, dĩ nhiên Ngô Thiến Thiến cũng không mong chờ cô trả lời. Nhan Hiểu Thần đột nhiên có một loại cảm giác, quan hệ bốn người bạn ở cùng phòng ký túc xá dường như giống như mấy cái tin nhắn này vậy — Đối với Ngụy Đồng là hiểu nhau ở tấm lòng, bình thường khẳng định không có thời gian gặp mặt, nhưng nếu có chuyện gì liền không khách khí làm phiền ngay; đối với Lưu Hân Huy thì cách xa vạn dặm, chỉ có thể ngày lễ tết ân cần thăm hỏi vài câu, tuy xa nhưng vẫn còn tình cảm bạn bè; đối với Ngô Thiến Thiến thì cho dù ở cùng một thành phố, nhưng sẽ cảm thấy ngày càng xa lạ.
Thẩm Hầu thấy cô nhìn chằm chằm vào cái di động đến ngẩn người, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”. “Không có gì.” Nhan Hiểu Thần cầm điện thoại giả bộ đứng lên, giống như đem hết cảm xúc sầu ly biệt mà giả bộ vứt đi hết.
Đặt hành lý xuống, Thẩm Hầu nhìn đồng hồ, đã 5 giờ chiều, “Đi ăn cơm đi, gần đây có nhiều nhà hàng nhỏ rất tốt.”
Nhan Hiểu Thần ngại tốn kém, đề nghị: “Hay là ăn ở nhà đi?”
Thẩm Hầu vốn sợ cô mệt mỏi, nhưng một câu “Ăn ở nhà” khiến cho trong lòng hắn phát sinh rất nhiều cảm giác khác thường, hắn mỉm cười nhìn Nhan Hiểu Thần, thật dịu dàng nói: “Vậy ăn ở nhà đi! Em cần gì cứ nói anh biết, anh sẽ đi mua, nghỉ ngơi một chút đi.”
Trong lòng của Nhan Hiểu Thần cũng dâng lên một tí cảm giác ngọt ngào, giữ chặt cánh tay của Thẩm Hầu, “Em không mệt, khẳng định anh chưa bao giờ vào bếp nấu ăn, phòng bếp cần mua thêm một vài thứ, có nói anh cũng không biết, cùng đi đi.” Hai người nắm tay nhau đi dạo qua một siêu thị nhỏ, mua xoong, bát, thìa…Mỗi lần đi qua một món muốn mua, Nhan Hiểu Thần nhất định phải nhìn rõ giá, chọn lựa cái nào là hợp lý nhất, mỗi một tờ rơi quảng cáo khuyến mãi cô đều không buông tha, tỉ mỉ xem qua, tính toán xem có thừa dịp giảm giá được đồng nào hay đồng đó hay không.
Thẩm Hầu đẩy xe của siêu thị, đứng một bên, lẳng lặng nhìn cô. Mọi việc làm của Hiểu Thần lúc này đối với hắn là vô cùng xa lạ, hắn cũng hay đến siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, nhưng chưa bao giờ xem qua giá cả, hắn luôn nghĩ rằng mấy thứ đồ trong siêu thị nếu có đáng giá thì đáng giá đến cỡ nào? Nhưng nhìn thấy Nhan Hiểu Thần như vậy, hắn cảm nhận không có gì là không thích hợp, ngược lại khiến cho hắn phát sinh cảm giác hạnh phúc vụn vặt giống như mấy thứ không thể thiếu “củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, dưa, cà” trong bếp ăn của gia đình vậy, giống như cuộc sống gia đình thật sự, trong lòng hắn cực kỳ yên bình.
Nhan Hiểu Thần chọn một cái chảo giá tốt, bỏ vào xe siêu thị, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt của Thẩm Hầu đang chăm chú nhìn mình, cô ngượng ngùng cười nói, “Em mua đồ có hơi phiền, nếu anh không đợi được thì ra ngoài đi vòng quanh đi.”
Thẩm Hầu nắm chặt tay cô nói: “Ở bên em thế này, mặc kệ là làm cái gì cũng đều rất vui vẻ, cho dù đi siêu thị khẳng định không phải là hoàn cảnh lãng mạn cho lắm. Ba mẹ anh cố gắng phấn đấu nuôi dưỡng anh thành ra một kẻ có tật xấu là không thèm coi giá cả khi mua bất kỳ món đồ gì. Bà xã, anh cũng sẽ cố gắng phấn đấu, tranh thủ sớm có ngày khiến em cũng có tật xấu không thèm xem giá cả trước khi mua như anh. Tiết kiệm thời gian, chúng ta cùng đi mua thì càng vui vẻ hạnh phúc chứ sao!”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hầu gọi cô là “bà xã”, Nhan Hiểu Thần lẳng lặng đứng một lát, nắm chặt tay của Thẩm Hầu, cười nói: “Cùng nhau cố gắng!”
Thanh toán xong, hai người xách một đống đồ trở lại căn hộ.
Thẩm Hầu sợ Nhan Hiểu Thần mệt nên nài nỉ cô không cần nấu cơm. Nhan Hiểu Thần đành lấy ra hai gói mì ăn liền, nấu thêm một ít rau, đánh thêm trứng vào, vậy là tạm có một bữa tối.
Cơm nước xong, Thẩm Hầu rửa bát, Nhan Hiểu Thần sắp xếp hành lý.
Thẩm Hầu vừa rửa bát, vừa lâu lâu chạy đến phòng nhỏ, lặng lẽ nhìn ngó một chút, xem Nhan Hiểu Thần có bỏ từng bộ đồ vào tủ chưa, có đem từng quyển sách để lên giá sách chưa, có đem khăn mặt mắc vào nhà vệ sinh chưa… Đồ dùng của Nhan Hiểu Thần từng chút từng chút một đầy ắp khắp căn phòng, giống như niềm hạnh phúc cũng từng chút từng chút một đầy ắp trái tim của hắn.
Thẩm Hầu không biết Nhan Hiểu Thần có hiểu hay không, nhưng trong lòng hắn xác định rất rõ, hai chữ “bà xã” nói trong siêu thị lúc đó không phải là tùy tiện mà nói ra. Tuy rằng nam nữ bạn bè chơi thân gọi nhau “ông xã, bà xã” là rất bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy hai chữ này không thể gọi bừa được, đó không phải là xưng hô trong nhất thời, mà là cả đời hứa hẹn. Hôm nay hắn gọi Hiểu Thần là “bà xã”, cũng chẳng phải xuất phát từ áy náy, sự việc lần này làm cho hắn từ từ lý giải được câu nói của Nhan Hiểu Thần đã từng nói với hắn “Chỉ cần anh muốn ở bên em, nhất định em sẽ ở bên anh.” Hắn cũng muốn nói cho Hiểu Thần biết, hắn cũng muốn cùng cô ở bên nhau, hiện tại, tương lai, cả đời!
Thứ Hai, Thẩm Hầu dẫn Nhan Hiểu Thần đến công ty làm việc.
Căn hộ của Thẩm Hầu so với văn phòng công ty cũng không gần lắm, nhưng giao thông thuận tiện, chỉ cần đi một chuyến xe buýt, đến trạm, đi ngang qua một con đường lớn là đến.
Vào tới thang máy, Nhan Hiểu Thần đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền vùng thoát khỏi tay của Thẩm Hầu, còn đứng lùi ra xa một bước.
Thẩm Hầu kinh ngạc, không hiểu nhìn Hiểu Thần, “Tiểu Tiểu?”
Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng hỏi: “Người ở công ty có biết quan hệ của anh và em không?”
Thẩm Hầu đã hiểu Nhan Hiểu Thần băn khoăn điều gì, không phục gõ vào trán của Nhan Hiểu Thần một cái, “Sớm hay muộn gì cũng biết!” Xong hắn cũng nhích ra xa một bước nhỏ, nghiêm mặt, làm ra bộ dáng “Hai ta không có quan hệ đặc biệt gì”, “Như vậy hài lòng chưa?”
(Đồng Hoa rất thích cái màn gõ trán nhỉ, ở Bộ Bộ Kinh tâm, rồi ở đây cũng có, không biết mình có sót truyện nào nữa không? Từ nay về sau thấy cái kiểu gõ trán này là biết truyện của Đồng Hoa )
Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nhìn Thẩm Hầu, Thẩm Hầu nghiêm túc một lát không nhịn được nữa, cũng cười theo.
Hai ngươi giống như bạn bè bình thường, một trước một sau đi ra khỏi thang máy.
Có một cô gái ở quầy tiếp tân, hẳn là trước kia đã gặp qua Thẩm Hầu, cười chào hỏi: “Cậu tìm Lưu tổng? Lưu tổng đang ở văn phòng.”
Lưu tổng là một người đàn ông hơn 40 tuổi, Thẩm Hầu gọi là “chú Lưu”, mặt chữ điền, tướng phúc hậu, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần có chút giật mình, dùng tiếng địa phương nói với Thẩm Hầu, “Sao lại là một cô bé thế này? Nghe con nói có bạn thân đến làm, ta cứ tưởng là một cậu trai!”
Thẩm Hầu biết Nhan Hiểu Thần có thể nghe hiểu tiếng địa phương của bọn họ nên dùng tiếng phổ thông nói: “Công việc không phải cần đến thể lực, nam nữ có khác biệt gì đâu? Đây là bạn của con tên Nhan Hiểu Thần, tiếng Anh của bạn ấy rất tốt.”
Lưu tổng có thể bị ba mẹ của Thẩm Hầu đuổi ra ngoài, làm “chức nhỏ địa phương”, không được làm ở khu trung tâm này nữa, khẳng định cũng muốn lấy lòng vài phần, lập tức đổi thành tiếng phổ thông, cười ha hả nói: “Tiếng Anh giỏi là rất tốt! Tiểu Nhan về phòng của Judy làm đi!”
Nhan Hiểu Thần tưởng rằng công ty gia đình kiểu này chắc xưng hô đại loại như “Lão Dương”, “Tiểu Vương”, không ngờ là còn có người lấy tên Judy, cô lập tức ý thức được Lưu tổng đã chọn ngành cho cô không sai, vội vàng cung kính nói, “Cám ơn Lưu tổng.” Lưu tổng cảm thấy Nhan Hiểu Thần không có “đánh chó nể mặt chủ” mà hùa theo Thẩm Hầu gọi chú này chú nọ, nên rất hài lòng, cảm thấy cô bé này biết lễ giáo, ôn hòa nói: “Đi, ta dẫn con đến gặp Judy.”
Phòng của Judy ở trên lầu, thừa dịp đi lên, Thẩm Hầu lặng lẽ nói với Nhan Hiểu Thần, “Judy là Phó tổng cao cấp do mẹ anh dùng lương cao mời về, nói tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha lưu loát, nghiệp vụ xuất khẩu ngoại thương đều nắm vững như lòng bàn tay, nhưng cũng đừng xem thường chú Lưu, quan hệ giao tiếp với các quan lớn chính phủ thì chú ấy vừa ra tay đã lập tức ổn thỏa. Lúc mới về đây, Judy có chút không phục, sau thời gian dài, thì biết cua có đường cua, tôm có đường tôm (9.4), hai người xem như không quen gặp nhau, nhưng sống rất hòa thuận.”
(9.4) ý nói mỗi người đều có cách làm riêng, “nước sông không phạm nước giếng”
Judy là một phụ nữ hơn 40 tuổi, đeo kính, tóc ngắn, vừa ốm vừa cao, dáng vẻ rất tháo vát nhanh nhẹn, nói chuyện phát âm rất nhanh, ít khi tươi cười, nghe được Lưu tổng giới thiệu: “Đây là Tiểu Nhan, Nhan Hiểu Thần, là một người bạn của tôi giới thiệu vào làm, vừa mới tốt nghiệp đại học, tính tình rất tốt, cô xem sắp xếp cho cô bé làm cái gì?” Judy mất hứng nhíu mày, chỉ vào cái bàn làm việc ở tuốt trong góc bên ngoài văn phòng lớn, trên bàn chất đầy quần áo, cái ghế bên cạnh cũng vắt đầy quần áo, bộ dáng bơ phờ nói, “Qua kia ngồi đi! Quần áo đợi lát nữa sẽ có người mang đi, thử việc 3 tháng, xem có ai bận rộn thì đến giúp, khi nào thời gian thử việc kết thúc thì sẽ sắp xếp công việc cụ thể.”
Judy nói xong chẳng hứng thú gì với Nhan Hiểu Thần nữa, ngược lại hứng thú với Thẩm Hầu đứng phía sau Lưu tổng, cô ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói với Lưu tổng: “Người mới thuộc ngành nào đây? Cậu ta có thể làm người mẫu.”
Nhan Hiểu Thần lúc này mới phát hiện Judy cũng không biết thân phận của Thẩm Hầu, xem ra trong công ty, người biết thân phận của Thẩm Hầu chỉ có Lưu tổng, anh ta cười ha hả nói: “Nhân viên bán hàng mới, buôn bán thị trường trong nước, về sau nhờ cô dẫn dắt nhiều hơn.”
Judy không mấy để tâm nhún nhún vai, tỏ vẻ đề tài chấm dứt. Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, cô ta nói với Lưu tổng “Xin lỗi.”, sau đó nhận điện thoại, dùng tiếng anh nhanh chóng bàn chuyện nghiệp vụ. Lưu tổng nói với Thẩm Hầu: “Chúng ta đi thôi!”
Thẩm Hầu nhìn Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần lặng lẽ hướng Thẩm Hầu khoát tay, tỏ vẻ tạm biệt. Thẩm Hầu cười cười, theo Lưu tổng rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần nhìn thấy mọi người trong văn phòng ai nấy đều bận rộn, căn bản không chú ý đến cô. Cô bước đến đống quần áo trước bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp lại.
Sắp xếp gọn gàng vừa xong thì Judy bước ra, gọi người mang quần áo đi. Cô ta chỉ vào một đống lộn xộn sách báo, tạp chí và tài liệu ở gần cửa sổ nói: “Trước hết đọc mấy quyển sách đó đi, Lưu tổng nói tiếng Anh của em rất khá, nhưng chúng ta làm việc về may mặc, có rất nhiều từ chuyên ngành cần biết, học thuộc trước để thuận tiện trao đổi công việc.”
Nhan Hiểu Thần tùy tay cầm lấy một quyển tạp chí thời trang lên xem, có một cô người mẫu đang mặc một bộ trang phục công sở, Nhan Hiểu Thần nhìn thấy quen quen, lật thêm vài trang mới nhớ tới, bộ này không phải là bộ đồ công sở lúc trước cô đã mua để dành đi phỏng vấn hay sao? Là Thẩm Hầu dẫn cô đi mua.
Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng hỏi một nhân viên gần đó, “Công ty chúng ta làm về cái gì?”
Biểu hiện của người nhân viên kia như bị thiên lôi giáng cho một búa, khinh thường liếc nhìn Nhan Hiểu Thần, không kiên nhẫn nói: “Là thời trang may mặc!”
Nhan Hiểu Thần chỉ mấy quyển tạp chí thời trang, “Đó là trang phục của công ty chúng ta à?”
“Đúng vậy!” Vị nhân viên kia nhỏ giọng than thở: “Cái gì cũng không biết mà cũng đi làm?”
Nhan Hiểu Thần cầm mấy quyển tạp chí, ngây ngẩn suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao lúc đó thái độ của hai nhân viên bán hàng lại lạ lùng như vậy, căn bản không phải cô may mắn đúng lúc gặp ngay dịp giảm giá, là do Thẩm Hầu đã vì cô cố ý sắp xếp. Không thể tượng tượng được một người đắc ý kêu ngạo như Thẩm Hầu, mà lại tỉ mỉ dùng tiểu xảo sắp xếp kế hoạch tế nhị như vậy, chỉ là vì để ý đến lòng tự ái của cô.
Nhan Hiểu Thần nhìn đống sách báo, nhịn không được khẽ mỉm cười. Nghiên cứu sinh của Giáo sư Vương đã nói “Hi vọng mười năm sau, bạn sẽ không hối hận quyết định của mình hôm nay”, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, cô có thể khẳng định, cô sẽ không hối hận!
Buổi tối vừa về đến nhà, Nhan Hiểu Thần buông túi xách, lập lức ôm lấy Thẩm Hầu, tình cảm với hắn một chút.
Thẩm Hầu cảm thấy hành động của Nhan Hiểu Thần có chút khác thường, quan tâm hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào? Judy có làm khó gì em không?”
“Không có, Judy tuy rằng nghiêm khắc, nhưng là người vì công việc, làm sao để ý mấy chuyện nhỏ nhặt?” Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện, vừa vào bếp.
Thẩm Hầu đi bán hàng, không cần xác định địa điểm đi làm, ngày đầu tiên không có việc gì nhiều nên đã sớm về nhà, tắm rửa đã xong, đồ ăn cũng đã nấu rồi. Nhan Hiểu Thần rửa tay, mở nồi cơm ra nhìn vào, phát hiện cơm đổ nước hơi nhiều, đã thành cháo. Buổi chiều hắn có đăng blog hỏi cô, nếu nấu cơm thì đổ bao nhiêu nước là đủ, cô giải thích một lúc lâu, cũng không thể khẳng định hắn có hiểu hay không, nên đành kết luận “Nếu sợ lường nước không chuẩn, anh cứ cho nhiều một chút, đừng để thiếu.”, Thẩm Hầu quả nhiên nghe lời.
Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nói: “Đúng rồi, lần đầu tiên nấu cơm là nấu chín luôn, không sợ phải ăn sống.”
Thẩm Hầu mặt cũng thật dày, cười nói: “Chuyện đương nhiên, em xem anh là ai?”
Nhan Hiểu Thần mặc tạp dề vào, động tác nhanh nhẹn cắt mấy miếng thịt gà, dự tính làm hai món ăn, “Lát nữa khói bếp bay mù mịt, anh ra ngoài đợi đi, một chút là xong.”
Thẩm Hầu đứng tại cửa bếp, ra dáng quan sát học tập, nói: “Không sao hết, để anh xem, làm cho chuẩn vào, lần sau em về nhà là có thể ăn cơm.”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy bối rối mặt nóng bừng, cho một ít dầu ăn vào nồi, nhanh chóng đi đến cửa phòng bếp, nhón chân hôn nhẹ lên môi Thẩm Hầu một cái, “Không cần anh phải học, em sẽ nấu cho anh ăn!”, sau đó đẩy hắn ra khỏi phòng, đóng cửa bếp lại.
Thẩm Hầu đứng nhìn cửa bếp một lát, sờ lên môi mình, mỉm cười đi ra ngoài.
Khi hai người cơm nước xong, dọn dẹp gọn gàng bát đũa, ngã lên ghế sô pha nghỉ ngơi thì Nhan Hiểu Thần nói: “Hôm nay em xem rất nhiều tạp chí thời trang, thì ra ba mẹ anh làm ngành may mặc.”
Thẩm Hầu cười hì hì nói: “Công ty bây giờ chủ yếu chia làm hai bộ phận, thời trang nữ và thời trang trẻ em, trang phục nữ em đã mặc qua rồi, thời trang trẻ em bao gồm tất cả lứa tuổi từ 0 đến 16, chính xác phải nói là trang phục sơ sinh, trang phục trẻ em, trang phục thanh thiếu niên. Thị trường nước ngoài tập trung vào các nước Australia, New Zealand và một số nước nhỏ của Châu Âu, anh đang làm cho bộ phận bán hàng trang phục trẻ em trong nước.”
“Hèn gì anh đã đến NE muốn làm vị trí bán hàng, chắc chắn anh rất có hứng thú với ngành nghề của ba mẹ mình?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hầu nhìn thấy Nhan Hiểu Thần cũng tỏ ra có hứng thú, hắn bắt đầu thấy phấn khởi, hứng trí kể cho Nhan Hiểu Thần nghe câu truyện của ba mẹ.
Gia đình bên ngoại của Thẩm Hầu là nông dân chính gốc, bà Thẩm không được học đại học, mười bảy tuổi đã phải đi giúp việc cho một nhà máy sản xuất tơ lụa, hai mươi tuổi thì qua Quảng Đông làm công, bởi vì đầu óc linh hoạt, lại cố gắng làm việc, nến rất được ông chủ bên Hong Kong quan tâm, sau đó đã đề bạt lên làm quản lý.
Thời gian như dòng nước trôi xuôi, thoáng một cái mẹ của Thẩm Hầu đã phiêu bạt ở bên ngoài hết 6 năm, được hai mươi sáu tuổi. Là người làm công ở bên ngoài, sự nghiệp của bà xem như rất tốt, nhưng trong mắt của ba mẹ bà, thì bà là phụ nữ ế chồng, đã 26 tuổi mà không ai thèm lấy, so với mấy cô gái cùng quê đã tay ẵm tay bồng vài đứa thật sự là không bằng chị bằng em. Cũng không biết có phải do ông bà ngoại vái lạy thần thánh linh nghiệm hay là do cơ duyên hảo hợp, mà tại bữa tiệc cưới của cô bạn thời trung học, “gái lỡ thì” đã gặp được một anh công an địa phương là ông Thẩm bây giờ, ông có xuất thân từ một gia đình thành thị, là một sinh viên “có tiếng cũng có miếng”. Mọi người đều phản đối hôn sự này, ngay cả ông bà ngoại cũng chột dạ nghĩ con gái của mình có số quá cao, nhưng ông Thẩm lại kiên quyết muốn lấy bà Thẩm làm vợ. Một năm kia, ông Thẩm và bà Thẩm không để ý đến cha mẹ hai bên phản đối, đăng ký kết hôn, tiệc rượu lễ mừng đám cưới đều không có.
Bà Thẩm đã từ bỏ là “thành phần trí thức làm việc” ở Quảng Đông để về quê hương, bắt đầu làm lại “công nhân làm công” như trước. Dần dần bà có được mấy căn nhà trệt, rồi hơn mười cái máy may, mở được một xưởng gia công may mặc, từ đó nhận các đơn đặt hàng nhỏ mà làm nên. Bởi vì làm tốt, vài năm sau, nhà trệt nhỏ biến thành toà nhà lớn, có thêm cơ hội làm các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. Thẩm Hầu nói ra hai nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng Nhan Hiểu Thần đối với mấy thứ xa xỉ phẩm hoàn toàn không hiểu biết, nên cũng chỉ nghe qua, cảm nhận được chắc là hàng hiệu thật.
Việc làm ăn của bà Thẩm càng làm càng lớn, càng sinh càng nhiều, mẹ của Thẩm Hầu bắt đầu thuyết phục ba của hắn từ chức, ông liền bỏ chức vụ ở cục công an, theo bà Thẩm bắt đầu làm ăn. Hai vợ chồng thảo luận, quyết định điều chỉnh chiến lược, chuyển hướng sang làm thời trang phụ nữ và trẻ em. Ba năm sau, bọn họ thành lập được thương hiệu thời trang nữ độc quyền, 5 năm sau, tiếp tục là thương hiệu thời trang trẻ em độc quyền.
Xu hướng của xã hội thời đó ngày càng trọng dụng “phát triển kinh tế”, mọi người không hề cảm thấy bà Thẩm là trèo cao ông Thẩm, mà ngược lại cảm thấy ông Thẩm làm sao có ánh mắt tinh tường như vậy, vận mệnh lại may mắn như vậy? Năm 2006, công ty thành công trên thị trường, trở thành thương hiệu may mặc nội địa nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Đến bây giờ, Thẩm gia có tổng cộng 12 nhà máy gia công, 5 công ty mậu dịch, toàn quốc có trên một trăm cửa hàng chuyên doanh, tổng tài sản vượt hơn con số bốn mươi tỷ.
Nghe xong câu truyện của ba mẹ Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần đối với mẹ của Thẩm Hầu muôn phần kính phục, “Mẹ anh rất là lợi hại, quả thật có thể viết một câu chuyện truyền kỳ về sự phấn đấu nha.”
Thẩm Hầu nói: “Hoàn cảnh nhìn qua đúng là rất tuyệt vời, nhưng mà khó tưởng tượng được phải trả giá đắt thế nào. Năm đó do gầy dựng sự nghiệp, không có thời gian nghỉ ngơi nên mẹ anh sinh non hai lần, thừa chết thiếu sống mới sinh được anh, cũng không thể có thêm đứa nào được nữa.”
Nhan Hiểu Thần có thể tưởng tượng ra được những năm tháng cực khổ phải chịu đựng là như thế nào, cảm thán nói: “Mẹ anh đúng là không dễ chịu vui vẻ gì, nhưng dù sao bên cạnh sự nghiệp thành công còn có anh và ba của anh, đối với bà ấy đó là thứ quý giá nhất.”
Mặt của Thẩm Hầu có chút ảm đạm, Nhan Hiểu Thần biết hắn nhớ tới chuyện bị trường học khai trừ, nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ anh đã hết giận chưa?”
Thẩm Hầu nói: “Không biết nữa. Bọn họ bề bộn công việc, biết anh bên này mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, nên đã lập tức rời khỏi đây. Bởi vì mẹ anh không được học qua đại học, đã nếm qua không ít mệt mỏi, chịu qua không ít kỳ thị, từ nhỏ đến lớn, bà ấy đối với anh có yêu cầu duy nhất chính là học hành thật tốt, ba anh thì không quan trọng lắm, luôn nói rằng ‘Nhân phẩm đứng đầu, tính cách thứ hai, học vấn về chót’. Chuyện lần này anh vốn cho rằng chỉ có mẹ là nhất định không tha cho anh, ai ngờ ba so với mẹ còn tức giận hơn. Anh bị ba đánh cho hai bạt tay vào mặt, mẹ bắt anh quỳ gối một đêm, cho đến lúc đi khỏi đây, bọn họ cũng chẳng thèm nhìn mặt anh.”
(Cho đáng đời anh nhé )
Nhan Hiểu Thần ôm lấy Thẩm Hầu, mấy ngày vừa rồi chỉ có thể nói chuyện điện thoại, không thể nhìn thấy được người, cảm giác trong điện thoại hắn lúc nào cũng sốt ruột lo lắng cho cô, không nghĩ đến là hắn phải chịu mấy điều đó. Thẩm Hầu thấp giọng hỏi: “Mẹ em có biết chuyện này chưa?”
“Mẹ em…Kỳ thật cũng không trông mong em học đại học, sau này bà ấy có hỏi, chỉ cần nói với bà ấy một tiếng, không chừng bà ấy còn rất vui mừng.”
Câu nói ngắn gọn của Nhan Hiểu Thần, lại có quá nhiều chua xót khó tả, Thẩm Hầu cảm thấy đau lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô một cái, “Bây giờ đã là tháng 6, đợi thêm mấy tháng nữa đến tết âm lịch, anh sẽ đưa em về, chính thức giới thiệu cho ba mẹ anh biết, khẳng định mẹ anh sẽ rất thích em.”
Nhan Hiểu Thần cười nhạo, “Chưa gì đã khẳng định rồi sao?”
“Không phải mới lạ! Anh biết rõ mẹ anh thích loại con gái nào, em hoàn toàn phù hợp yêu cầu. Hơn nữa, năm đó anh cảm thấy gia đình bên nội tỏ ra rất xem thường mẹ anh, khiến cho bà ấy không ít đau khổ, lúc đi học đại học thì ba mẹ của anh đã nói, trong nhà không thiếu ăn, cũng không thiếu mặc, mặc kệ tương lai anh chọn bạn gái như thế nào, chỉ cần nhân phẩm và tính cách không xấu, bọn họ sẽ đồng ý.”
Nhan Hiểu Thần nhớ đến tết âm lịch năm trước, cô gọi điện thoại cho Thẩm Hầu thì nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt, không khỏi vui vẻ trong lòng, “Tết năm nay có đốt pháo hoa nữa không?”
“Có chứ!”
“Có nướng đồ ăn không?”
“Có mặt thằng Thẩm Lâm Trư Bát Giới, em còn sợ không được ăn ngon sao?”
Nhan Hiểu Thần nằm tựa vào ngực của Thẩm Hầu, tưởng tượng ra hình ảnh một gia đình vô cùng ồn ào náo nhiệt mà đón tết, cảm thấy vô cùng ấm áp, có lẽ cô cũng sẽ dẫn Thẩm Hầu về gặp mẹ một chút, mẹ cô sẽ nể mặt Thẩm Hầu, có lẽ sẽ đồng ý cùng bọn họ ăn bữa cơm.
Hai người ngọt ngào rúc vào lòng nhau nói chuyện, thì di động của Nhan Hiểu Thần vang lên.
Nhan Hiểu Thần vươn người ra cầm lấy di động, trên điện thoại hiện lên tên người gọi là “Trình Trí Viễn”, Thẩm Hầu cũng nhìn thấy, buồn bực nói: “Hắn không phải là doanh nhân tài chính thành đạt hay sao? Không lo tăng ca kiếm tiền cho tốt, lại đi nhiều chuyện gọi điện thoại cho em?” Nhan Hiểu Thần nhìn Thẩm Hầu, chần chừ không biết có nên nghe hay không.
Thẩm Hầu bực thì có bực thật, nhưng lại không nghĩ là ngăn cản Nhan Hiểu Thần tiếp điện thoại, “Em nghe đi!” Hắn chủ động đứng lên, lảng tránh đi đến phòng mình, còn cố ý đóng cửa lại.
Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn nói chuyện một lúc thì cúp điện thoại. Cô đi đến trước phòng của Thẩm Hầu gõ cửa.
Thẩm Hầu mở cửa ra, “Nói chuyện xong rồi à?”
“Ừ,”
“Em nói gì với hắn?”
“Anh ta biết em đến công ty nhà anh làm việc, hỏi thăm vài câu.”
“Tầm phào! Biết là công ty của anh, còn bày đặt nhiều lời? Chẳng lẽ anh để cho người của công ty khó dễ em? Chồn chúc tết gà, không có gì tốt lành!”
Nhan Hiểu Thần ôm lấy cánh tay của hắn kéo kéo vài cái, bĩu môi nói: “Anh ta là bạn bè tốt của em, anh có thể đối với anh ta tốt một chút được không?”
Thẩm Hầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, cười hì hì nói: “Được thôi! Nhưng anh vẫn sẽ luôn luôn cảnh giác, chờ cho đến lúc hắn lộ đôi hồ ly ra!”
Judy không phải là một cấp trên bình dị gần gũi, từ nghiêm khắc cho đến hà khắc, cũng có lúc mắc lỗi, đôi khi cô ta dùng loạn xạ tiếng Trung cùng với tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha chửi mắng mọi người, nhưng ưu điểm của cô ta là một người cuồng công việc, tất cả đều đặt công việc lên hàng đầu, chỉ cần chăm chỉ làm việc, những chuyện khác sẽ không để tâm.Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian